AnphaNews

Anphabe

Connecting opportunities
hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmWJrUr98qKellJ--oJvSpZbWnaeg0dPXytrJvrPJntaFxd3bz9PHlXbJpc-h1Fhr2XKcb1qe26OXp52oo1p0pZ9hYmqFqJ-Vqailx3-f0ptZn6tuZpyH1MLWxc_ZhmvCc5Sd3eDh

Người với người, thì hãy yêu thương nhau thật nhiều nhé :)

Answer2 hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5WRl5iViJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.
Pham Trang's picture
1419390419

(Bài cảm nhận của thằng em tôi, ghi lại những dòng cảm xúc sau khi xem xong bộ phim Tài liệu "Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng" 

Có lẽ, cái cảm giác của 86 phút phim "Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng" mà tôi cảm nhận được là sao cuộc đời khổ đến vậy. Rõ ràng, trong suốt ngần ấy thời gian trên những thước phim tài liệu. Tôi chưa bao giờ thấy chị Phụng khóc, có lẽ với người phụ nữ này, phong sương, bão táp, cuộc đời khiến cho người ta phải giật mình về sự cứng cáp của chị.

Không nhớ tôi đã từng xem những phim tài liệu nào nhưng mà rõ ràng với thể loại phim tài liệu dài này không có gì có thể đi ra khỏi đầu tôi được. Cuộc sống vốn dĩ trần trụi và chua chát hơn rất nhiều, không có điều gì bị lãng quên và không có điều gì có thể quên lãng đi họ - những con người khao khát được sống hạnh phúc. Cảm giác của tôi xem phim xong là quá may mắn. Có lẽ chưa khi nào nghĩ rằng chính con người với con người lại có thể khổ đến vậy, khổ đến mức mà người ta không thể nào bật ra tiếng khóc được, không thể nào rơi giọt nước mắt nào được.

Những kiếp người gạt ra ngoài lề xã hội. "Đàn ông có người tốt kẻ xấu, lưu manh trộm cướp cũng có anh hùng anh dũng; đàn bà có đĩ điếm trộm cắp thì cũng có người tốt; thế giới "bóng gió" cũng vậy, có người tốt người xấu". Bỗng chốc con người ta chợt coi rằng những con người trở thành phản ánh xấu xí của một thế giới khác. Quả thật, khi coi phim vừa nề chị đạo diễn, rất bền bỉ, nhiệt huyết, chai lì và thậm chí còn là bền bỉ để "sống được như họ, thở được như họ" để lăn lộn với những thước phim thực hơn chưa bao giờ thực. 

Phim tài liệu mà, chẳng phải khóc lóc ủy mị thế nên khi xem xong cảm giác day dứt, u hoài, đay đáy cứ bám víu mãi. Cái cuộc đời chua chát này khiến cho người ta trân quý hơn những gì đang có. Phải nói, tôi rất khâm phục với các chị, các chị sống đúng với những gì mình muốn, sống khao khát, cháy bỏng, sống rực trào bằng những phút giây mình còn có thể được làm đúng với con người mình. Đúng là không có một luật lệ nào, quy luật nào để người ta có thể làm theo thế nhưng có cái tình người là cái khiến con người bên nhau.

Khi tôi đóng máy vài tháng thì chị Phụng trưởng đoàn và một chị khác trong đoàn chết vì HIV. Họ rày đây mai đó, ở các tỉnh miền núi, không khám bệnh nên không phát hiện được, khi biết đã quá muộn. Khi tôi đang ở Pháp thực hiện hậu kỳ phim thì nghe tin chị Phụng qua đời. Tôi đã bước vào cuộc sống của họ, tôi có nghĩa vụ bảo vệ họ, và phải hoàn thành bộ phim về họ, chuyển tải một cách chân thực nhất cuộc sống của họ. Tôi ngồi dựng phim và nhìn thấy hình ảnh các chị ấy, tôi cảm thấy buồn và mất niềm tin, thấy hoàn thành bộ phim sao quá khó khăn. Tôi cũng nghĩ đến việc trong những ngày đoàn làm ăn khó khăn, bán hội chợ ế, nhiều người duy tâm trong đoàn cho rằng vì mình quay phim nên mang lại xui rủi cho đoàn, mình cũng bị ảnh hưởng tâm lý nhiều.

(Nguyễn Thị Thắm - Đạo diễn)

Với tôi, phim không tập trung câu khách bằng đồng tính, bằng chuyển giới mà chính là bằng số phận và sự chấp nhận cuộc đời. Cái ám ảnh tôi nhất là những chuyến đi lắc lư, là những "mai nây mai đó", những tiếng nhạc nổi lên lúc chiều chạng vạng và những kí ức tuổi thơ của tôi về hội chợ. Cái số phận vốn dĩ nghiệt ngã này là cái mà người ta phải sống, phải tiếp tục, phải theo đuổi. 

Có nhiều người bảo tôi rằng, sao kết thúc hụt hẫng quá vậy, sao đang coi vậy cái cháy xong rồi kết thúc phim luôn vậy, nhanh quá vậy? Có lẽ là khán giả đã quên mất mình đang ở trong một bộ phim tài liệu chứ không phải phim điện ảnh, phim tài liệu được thực tế đến mức mà người ta đã trở thành một phần trong phim, để thấy được nhân vật, trọn vẹn như vậy. Nhiều khi tôi cố gắng rất tỉnh táo để bước vào thể giới của phim vậy mà phim tài liệu tài tình quá, tài tình đến mức tôi bị gạt ra khỏi những mạch cảm xúc, trôi dạt bên lề của những cái thực tế của phim. Để rồi khép lại phim bằng một cảnh đám cháy nhẫn tâm quá.

Có lẽ, cái con người cần nhất chính là con người... chứ không phải cái gì khác.

Chua chát.

Đọc xong, tôi chợt lặng mình nghĩ đến những câu hát: 

Hãy yêu nhau đi khi rừng thay lá
Hãy yêu nhau đi dòng nước có trôi xa
Nước trôi qua tim đong đầy trí nhớ
Ngày mai mong chờ ngày sẽ thiên thu.

Hãy ru nhau trên những lời gió mới
Hãy yêu nhau cho gạch đá có tin vui
Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi 
Dù mai nơi này người có xa người.

Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối 
Dù vẫn biết mai này xa lìa thế giới
Mặt đất đã cho ta những ngày vui với
Hãy nhìn vào mặt người lần cuối trong đời.

Hãy yêu nhau đi bên đời nguy khó 
Hãy yêu nhau đi bù đắp cho trăm nay 
Hãy yêu nhau đi cho ngày quên tháng
Dù Đêm bom đạn dù sáng mưa bom.

Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được cuốn xuân nhiều, ngày tháng tiêu điều.


Answer2 hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5WRl5iViJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.

Have something to say?

Join Anphabe for free to share and get shared on your own business topics.

Answers

  • Khôi Phan Khắc's picture

     Mình chưa xem nhưng ít tấy bộ phim nào được truyền thông nói đến nhiều như phim này. Cảm ơn Trang đã chia sẻ.

      hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKUmZaZmIad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
    • hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlmSTcZiFneDh
    hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlpWWnJaIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhm1sbJ9qVm6xtg..
  • Hau Cao Trong's picture
    Hau Cao Trong
    1419393923

    Đọc cảm nhận này mà cũng thấm thía rồi, xem chắc bị trầm cảm luôn quá!


      hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKUmZaZmYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
    • hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlmSTcZmFneDh
    hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlpWWnJeIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmlsbpltVm6xtg..
hZWZl5Vnk26bmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUqeqq6KWn4_QoqrNlqDHmaiZ0dPDxMnS1svWjK2a3tyu0sXKU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWZsb1qcodqepYXRqpuTmYGi1pyczZOY2KGjnoSg15uanoTWxaLCpteFncSelmuw464.
Lazy Load...