AnphaNews

Anphabe

Connecting opportunities
hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmWJrUr98qKellJ--oJvSpZbWnaeg0dPXytrJvrPJntaFxd3bz9PHlXbJpc-h1Fhr2XKcb1qe26OXp52oo1p0pZ9hYmqFqJ-Vqailx3-f0ptZn6tuZpyH1MLWxc_ZhmvCc5Sd3eDh

Vậy thuyền trưởng là người rời đi cuối cùng hay là người rời đi đầu tiên?

Answer2 hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5WRmJaSiJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.
Hau Cao Trong's picture
1420680033
Vậy thuyền trưởng là người rời đi cuối cùng hay là người rời đi đầu tiên?
Vừa rồi trong tiết học Anh, thầy có đưa một câu viết lại:

“Nobody remained on the ship after the captain had left it (không ai ở lại trên tàu sau khi thuyền trưởng rời đi).”

“The captain was the last person to leave the ship (thuyền trưởng là người cuối cùng rời khỏi tàu).”

Không ai phản bác câu trả lời này. Sau đó tôi đứng dậy và nói: “Thưa thầy, em nghĩ ta nên dùng từthe first thì đúng hơn.” Một loạt ánh nhìn lạ lẫm và nhíu mày hướng về phía tôi. Có vẻ như việc phản bác ý kiến của thầy cô dường như rất lạ và mạo hiểm. Thầy giải thích: “Sau khi thuyền trưởng rời đi thì không còn ai ở trên tàu tức là con tàu trống rỗng, vậy thuyền trưởng phải là người đi cuối cùng chứ?”

Tôi hiểu ý thầy rằng lúc này hành khách đã đi hết, trên tàu chỉ còn một mình ông thuyền trưởng, và sau khi ông ta rời đi thì chẳng còn ai trên tàu nữa, vậy nên ông ta là người đi cuối cùng. Thầy nói xong liền chuyển qua bài tập khác, trong khi đó tôi vẫn còn đang đắn đo không biết liệu mình có sai hay không.

Và khi suy nghĩ thông suốt rồi, tôi cố giải thích với mấy bạn cùng lớp rằng: Ta có thể hiểu theo một cách khác, là lúc này trên tàu có hành khách và thuyền trưởng, thuyền trưởng là người rời đi đầu tiên, và sau khi ông rời đi thì hành khách cũng đi theo, không ai ở lại cả. Nói một cách dễ hiểu thì ý thầy cụm từ “không ai ở lại trên tàu” chỉ sự trống vắng về mặt không gian, chỉ rằng con tàu lúc này trống rỗng không còn ai, còn ý tôi cụm từ này nghĩa là hành động của một nhóm người, hành động rời đi theo sau thuyền trưởng, nhóm người này không ai ở lại sau khi thuyền trưởng rời đi. Vậy nên tùy theo cách hiểu mà ta có thể dùng từ the last hay the first đều được.

Tuy nhiên không biết vì lý do gì, các bạn của tôi không hề chịu tiếp thu ý kiến của tôi, họ chỉ chăm chăm giải thích cho tôi cách giải nghĩa của thầy, cứ như lời thầy phán ra đúng chắc chắn và chúng tôi chỉ cần nghe theo đó là được. Thật sự thì đây vốn chẳng phải vấn đề gì to tát lắm và tôi cũng chẳng phải dạng người chuyện bé xé ra to, thế nhưng khổ nỗi họ không thèm đếm xỉa gì đến lời nói của tôi.

Cứ mỗi lần mở miệng ra giải thích thì lại có những câu: “Không, câu này có nghĩa là thế này này…” ” Trời ạ, phải nói bao nhiêu lần nữa ông mới hiểu đây..” ” Thôi mệt quá, không nói nữa đâu…” Và quay đầu đi với ánh mắt khinh khỉnh như muốn nói rằng: “Cái thằng đầu đất, nói hoài không hiểu…” Tôi tự hỏi nếu lời của tôi được thầy nói ra hay thủ tướng phát ra thì thế nào nhỉ?

Đã có lần tôi nghe kể đại văn hào Leo Tolstoy từng viết một cuốn sách rồi giả dạng một bác nông dân gửi nó lên cho nhà xuất bản. Biên tập viên gửi thư trả lời lại bác nông dân rằng: “Nội dung truyện rất hay nhưng trình độ viết vẫn còn kém, chưa có sự chuyên nghiệp, và vì vài lý do khác chúng tôi không thể in thành sách.”

Thật sự nguyên nhân chính của nó là nếu xuất ra thị trường thì sẽ không có ai mua, đến nhà văn chuyên nghiệp viết còn dễ gì có mấy ai rờ vào quyển sách chứ đừng nói là một bác nông dân. Sau này Leo Tolstoy cho xuất bản cuốn sách đó dưới tên ông thì nghiễm nhiên nó bán rất chạy. Bấy giờ nhà xuất bản mới nhận ra đây là một phép thử của ông và có vẻ rất hối hận.

Một chuyện khác tôi tìm được trên wiki: Tác phẩm Mùa Lạc của Nguyễn Khải thường được trích dạy trong sách giáo khoa phổ thông môn Văn học nhiều năm qua. Có một lần, hồi còn ở bãi Phúc Xá, ông làm giúp con trai ông bài tập làm văn về nhà với đề bài yêu cầu phân tích tác phẩm Mùa Lạc của chính ông. Ông bỏ ra cả một buổi tối làm bài nghị luận cho con. Khi trả bài, cô giáo cho con ông, hay đúng hơn là chính ông – tác giả của tác phẩm được phân tích điểm hai, với lời phê: “Dùng từ sai. Em không hiểu ý tác giả!”

Chả nhẽ một nhà văn chuyên nghiệp lại cảm nhận tác phẩm của mình kém hơn giáo viên dạy văn sao? Tôi biết sẽ có nhiều bạn ý kiến rằng đôi lúc tác giả sẽ không hiểu hết về tác phẩm của mình như những người phê bình văn học, rằng có lẽ vì ông đã không làm đúng kiểu mẫu của mộ bài văn nghị luận ở THPT, rằng ngôn từ của ông không phù hợp với loại văn nghị luận, hay trình độ cô giáo cao hơn ông,… Tuy nhiên thử hỏi nếu cô giáo biết bài làm đó là của Nguyễn Khải thì bài làm đó có bị điểm 2 với lời phê “Dùng từ sai. Em không hiểu ý tác giả!” nữa không. Chắc chắn là không.

Đã nhiều lần tôi so sánh bài viết của những học sinh bồi dưỡng văn với những người tôi cho là giỏi văn nhưng không nằm trong đội tuyển văn. Ngạc nhiên là tôi chả thấy hơn nhau ở điểm nào cả, thậm chí nhiều lúc bài của hsbd còn nhàm và chán hơn bài của một hs bình thường. Do đâu mà điểm họ lại cao hơn bình thường như vậy. Dễ hiều thôi, vì họ nằm trong đội tuyển nên ít nhiều cái nhìn của thầy cô với họ sẽ khác, chấm bài họ sẽ chấm kỹ hơn, sẽ cố tìm ra cái hay trong bài của họ…

Tôi không nói thầy cô thiên vị nhưng con người mà, ít nhiều cũng phải có cái nhìn lệch đi giữa người có danh và người vô danh, không thể lúc nào cũng công bằng mãi được. À nói cho các bạn biết tôi cũng nằm trong đội tuyển văn, nhưng có lần khi tôi đọc một bài viết điểm 5 của một bạn trung bình môn văn trong lớp, tôi đã vò cái bài điểm 8 của mình quăng vào sọt rác, sau đó tôi đem bài điểm 5 kia lên ý kiến với thầy, và sau một hồi phân tích, tranh cãi, làm chuyện bao đồng, bài viết đó đã từ điểm 5 lên điểm 7.

Kẻ thông minh nói, ai cũng tin nhưng mấy ai hiểu. Người ngu dốt nói, ai cũng hiểu nhưng mấy ai tin. Copernicus một mình chống lại giáo hội để nhận lấy cái chết oan uổng, vì ông đã đứng lên đấu tranh lại tư tưởng bảo thủ của giáo hội, phản lại nhận thức của nhân dân lúc này đã quá tin tưởng vào giáo hội, vì một sự thật “dù sao Trái Đất vẫn quay.” Một kẻ không có tiếng nói mà cứ cố đứng lên cãi lại thì chỉ nhận kết cục thê thảm thôi.

Nếu một tên tội phạm nói: “Tôi không có tội.” Hội đồng xét xử phán: “Hắn có tội.” Bạn sẽ tin ai? 90% là hội đồng, vì nghĩ rằng tên tội phạm nào mà chả nói câu đó. Nhưng ai biết sự thật là anh ta không hề phạm tội, chỉ vì vô tình vướng vào vụ án mà trở thành nghi can. Và viện điều tra, hội đồng thì quá lười biếng để tìm hiểu, xem xét tỉ mỉ vụ án, hoặc nhận tiền đút lót đâu đó rồi cứ thế kiếm một con tốt thí nào đó trút hết tội lên đầu nó là xong.

Nếu một người tự nhận mình có tội thì các bạn cũng đừng vội tin, vì không thiếu những trường hợp một người vô tội được dẫn vào phòng xét hỏi, rồi mấy anh dân phòng cứ thế mà đánh đập thừa sống thiếu chết bắt nhận tội, đánh cho gần bất tỉnh rồi lại dỗ ngọt gì đó, nạn nhân không chịu thì cứ thế mà đánh tiếp, riết rồi dân đen chúng mình không chịu nổi, đầu óc quáng gà, vì muốn chấm dứt cái địa ngục tạm thời này mà đi nhận tội, để sau này phải chịu cảnh tử hình hay tù đày mấy chục năm gì đó.

Tuy nhiên thì mấy anh dân phòng đánh rất khéo, đánh đau mà không gây thương tích mới hay. Khi thả ra ngoài, nạn nhân có muốn kiện cáo gì thì mấy anh cứ chối bay chối biến, sếp cũng hùa theo mà bao che, làm gì được nhau, đâu có dấu hiệu nào cho thấy nghi can bị đánh đập trong phòng tạm giam đâu. Và rồi dân tin ai? Ừ thì tin mấy ông “vì nước quên thân, vì dân phục vụ“ chứ ai.

Vậy mới nói, cứ đứng dưới đáy xã hội mà gào thét thì cũng chả ai nghe, lo tìm cách mà trèo đầu, dẫm đạp người khác để mà vươn lên thôi. Bạn có suy nghĩ cao siêu đến mấy mà không có sự tin tưởng của người khác thì lời bạn nói ra cũng là lời sáo rỗng, nước đổ lá khoai thôi.

Hôm vừa rồi tôi có tranh cãi với bố về việc có nên theo đuổi ước mơ không. Tôi bảo có và kiên quyết theo đuổi ước mơ mình, bố lại bảo nên sống thực tế và xem ngành nào dễ kiếm tiền nhất hiện nay thì mình theo. Tôi ngồi phân tích, thể hiện quyết tâm, đổ dồn cảm xúc, đốt cháy khát khao,… nói chung là làm đủ mọi cách để chứng minh tôi đúng. Cuối cùng bố phán một câu: “Khi nào con kiếm được tiền thì lúc đó bố sẽ tin.”

Xong, tôi cũng chả biết nói gì luôn. Bố nói đúng, dù tôi có nói hay đến mấy mà không có gì thể hiện tôi đúng thì cũng chả có tác dụng gì, nếu sau này tôi không thể lo cho chính bản thân mình thì những lời hay ý đẹp tôi vừa nói ra có ý nghĩa gì. Nếu tôi chưa thể kiếm được tiền và lo cho người khác, thì dù tôi có nuôi hoài bão hay ước vọng cao xa đến mấy, trong mắt bố, tôi vẫn chỉ là thằng nhóc chưa trưởng thành.

Bạn cũng vậy, dù bạn có nuôi trong đầu những ý tưởng bác học đi chăng nữa, bạn vẫn sẽ không bằng một thằng nhóc ranh mua được tấm bằng bác học. Dĩ nhiên đúng sai sẽ để thời gian chứng minh. Nhưng nếu bạn muốn thay đổi một chân lý hay định kiến nào đó, trước hết phải thay đổi bản thân mình.

Answer2 hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5WRmJaSiJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.

Have something to say?

Join Anphabe for free to share and get shared on your own business topics.

Answers

  • Tan Lam's picture
    Tan Lam
    1420686777

     Vậy ý bạn là muốn nêu lân vấn đề gì?

      hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKUmZiTnYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
    • hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlmSVa52FneDh
    hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlpWYlpuIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmhwbZpmVm6xtg..
  • Nguyen Hong Minh's picture

     ...rất rất nhiều tâm sự trải lòng thoát ra từ bài viết này, và một phần lớn tôi cùng đồng cảm với bạn như thế. Chúng ta đồng ý với nhau rằng số đông đang có một tác động không nhỏ tới quan điểm sống của chúng ta, kể cả không đông nhưng người ấy có vai trò thì cũng tương tự. Bạn đừng bi quan quá với những sự việc hiện tượng đã và đang diễn ra trong xã hội, nhưng cũng đừng thờ ơ quá. Như bạn chia sẻ thì chúng ta hiểu cái tâm trong sáng có rất nhiều trong chúng ta, và việc thuyết phục người khác, hay định hướng người khác theo mình là không phải dễ dàng gì chỉ với cái tâm trong sáng ấy thôi. Chính vì thế trong xã hội mới có những điều chưa phải tồn tại, những cách làm khác nhau để đạt được mục đích cuối cùng. Hãy thay đổi cách làm để đạt được mục đích cũng là một hướng suy nghĩ.

    Khi đã vào trong một tình huống, một xu hướng rồi nếu chúng ta biết rủi ro gì đó, chúng ta gào thét ngược lại thì cũng là vô ích mà thôi. Để ngăn ngừa được, không còn cách nào khác là chúng ta phải lần theo dấu vết, tìm ra nguyên nhân gốc, và cách tác động để thay đổi phải thích hợp. Ví dụ trong Trạng Quỳnh có một câu chuyện là cả đám trẻ con cố gắng lôi một đứa bị chìm trong chum nước ra ngoài, Trạng chạy tới lấy cái chầy đập vỡ cái chum và cứu được đứa bé. Hoặc một câu chuyện nước ngoài kể rằng họa sĩ sau khi đưa giá vẽ và người mẫu lên một vách đá vẽ, sau khi hoàn thành bức vẽ họa sĩ lùi lại để thưởng tranh mình vẽ mà không hề để ý phía sau là vực thẳm, cô người mẫu liền lấy đồ đập vỡ bức hình, và theo bản năng của người họa sĩ anh ta chồm về phía trước để bảo vệ bức tranh là sản phẩm của mình yêu quý, nếu như cô người mẫu hét lên thì chắc anh họa sĩ vẫn sẽ chìm đắm trong cảm xúc mà rơi xuống vực sâu tiêu đời rồi.

    Đâu là nguyên nhân gốc, soay chuyển được tình hình và cách làm nào là hữu dụng cho tình huống ấy là rất quan trọng. Trong một hệ thống, một công ty công cụ nào quyết định, thì chúng ta phải sử dụng công cụ ấy. Ví dụ như Hòa Thân dật dây ngay là người đứng đầu là Vua để thực hiện ý đồ của mình, đây cũng được xem như là một cách áp dụng.

      hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKUmZmWmIad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
    • hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlmSWbpiFneDh
    hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlpWZmZaIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmhsaJdmVm6xtg..
hZWZl5VmmGmdl5mExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUqeqq6KWn4_QoqrNlqDHmaiZ0dPDxMnS1svWjK2a3tyu0sXKU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWZsb1qcodqepYXRqpuTmYGi1pyczZOY2KGjnoSg15uanoTWxaLCpteFncSelmuw464.
Lazy Load...