AnphaNews

Anphabe

Connecting opportunities
hZWZl5Vnkm6ZmZaExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmWJrUr98qKellJ--oJvSpZbWnaeg0dPXytrJvrPJntaFxd3bz9PHlXbJpc-h1Fhr2XKcb1qe26OXp52oo1p0pZ9hYmqFqJ-Vqailx3-f0ptZn6tuZpyH1MLWxc_ZhmvCc5Sd3eDh

Tránh né vấn đề không làm cho vấn đề biến đi hay giảm bớt mà ngược lại có thể trở nên trầm trọng hơn.

Answer1 hZWZl5VlknCUlJmExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5aUnJqXiJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.
Quách Phương's picture
1547455013

Phòng làm việc của sếp lúc nào cũng bừa bộn, đầy ắp sách vở, hồ sơ, báo chí, tài liệu đủ loại. Trên bàn cũng có, trên ghế và lắm khi dưới đất cũng có. Đáng nể hơn là nét mặt đăm chiêu như đang giải quyết một vấn đề toàn cầu nào đó của sếp.

Hết vi tính thì sếp quay qua điện thoại. Hết điện thoại tới bộ slide hàng mẫu, máy chiếu v.v… Sếp khá nhã nhặn và nhẹ nhàng nhưng ít có thì giờ để nói chuyện với cấp dưới. Buổi sáng vào chào hai ba câu rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Chiều thì dĩ nhiên về sau mọi người.

Ai cũng nể sự nghiêm túc và sức làm việc của sếp. Có điều là thấy sếp nhiều việc quá, ít ai dám gần. Có khó khăn thắc mắc gì cũng ráng giải quyết với nhau. Đối đế lắm mới cho sếp biết. Không chỉ họ sợ mà còn tội nghiệp sếp nữa vì e sếp bị quá tải.

Té ra các nhà tâm lý, các nhà nghiên cứu “bệnh học” trong quản lý có nêu lên hiện tượng này. Đây là một trạng thái tâm lý không hiếm hoi khi người có trách nhiệm ngại đối phó với những vấn đề của cơ quan mà cấp dưới phản ánh. Theo các nhà tâm lý, cái vẻ “lu bu” ấy chính là bức tường bao vây để tạo khoảng cách với nhân viên, hầu khỏi nghe những chuyện rắc rối. Dĩ nhiên đây không phải là cố tình mà là một phản ứng vô ý thức được khoa học gọi là “phản ứng tự vệ” (defence mechanism). Ai trong chúng ta cũng ngại khó khăn và tìm nhiều cách để chống chọi. Một là “xù lông nhím” cho đối phương bỏ chạy, hai là khéo léo tránh né bằng nhiều cách “giấu mặt”. Lắm khi chính người trong cuộc cũng không ý thức là mình đang làm điều đó.

Chẳng có gì là xấu hay tội lỗi trong việc này. Đó chỉ vì ta đối phó không nổi mà thôi. Nhưng hậu quả của khoảng cách tạo ra với cấp dưới là không ít. Khó mà ra các quyết định tốt khi không có thông tin đầy đủ. Vấn đề (nếu có) để lâu mà không giải quyết có thể trở nên trầm trọng hơn. Hơn thế, khoảng cách tâm lý khiến cho nhân viên e dè, không dám nêu thắc mắc, đề xuất làm người quản lý mất nhiều cơ hội bằng vàng.

Bận rộn không có nghĩa là làm được nhiều việc mà là phản ứng tâm lý xung quanh công việc. Tránh né vấn đề không làm cho vấn đề biến đi hay giảm bớt mà ngược lại có thể trở nên trầm trọng hơn. Vấn đề là cuộc sống. Cuộc sống và quản lý là một chuỗi dài giải quyết vấn đề để tăng trưởng, tiến bộ.

Bài học “biết người biết mình” áp dụng cho tất cả chúng ta lại càng quan trọng cho nhà quản lý. Cần biết cái “tạng” tâm lý của mình để biết sức chịu đựng của mình tới đâu.

Dĩ nhiên một nhà quản lý được huấn luyện bài bản sẽ biết sắp xếp công việc, thời gian, ủy quyền để không “ôm sô” một mình. Thiền, yoga, thư giãn giúp ta biết xếp từng hoạt động và vấn đề vào đúng địa chỉ và thời điểm của nó để làm ra làm, chơi ra chơi. Nhưng đây là cả một nghệ thuật. Gì thì gì, nên là một người làm được việc hơn là người bận rộn.

Một bà sếp cũ của tôi thuộc hàng lãnh đạo giỏi khi đến tuổi 60 tuyên bố: “Tao bắt đầu dễ quạu, có nghĩa là tao đã oải rồi, giờ đây tụi bây gánh tiếp”. Rồi bà vui vẻ ngưng nhiệm vụ quản lý cái rụp. Ai cũng khỏe, nhưng từ đó bà vẫn còn tư vấn cho bọn tôi dài dài.

Nguồn: doanhnhanplus.vn

Answer1 hZWZl5VlknCUlJmExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hycKBXpaiZrKmhqKCHa6RqnHJYl6OnnNaslc2UWZ-rbmWch5aUnJqXiJ-jm3GehcPG2NWjlM-ViG3PcGChteE.

Have something to say?

Join Anphabe for free to share and get shared on your own business topics.

Answers

  • Tan Lam's picture
    Tan Lam
    1547707887

    Vấn đề này không hiếm. Nhưng có nhiều nguyên nhân mà nếu cứ theo một cách nghĩ thì khó mà xác định thực chất vấn đề để giải quyết.

    Nếu nói là cấp quản lý thì người quản lý trong câu chuyện trên cũng không hề ít tuổi.

    Vậy thì thói quen kia đã có một cách tự nhiên theo đà phát triển tâm lý.

    Với khoảng cách 10 năm trước đây thì việc đào tạo chỉ mang tính cơ bản, chủ yếu là để cho rành rẽ về công việc.

    Việc những người làm quản lý cũng từ nhân viên bước lên thì thêm về tâm lý của cấp dưới mà nôm na là nhắc trở lại, hệ thống lại về chính họ (nhân viên) để giờ họ lên quản lý mà quản lại.  

    Việc đào tạo tâm lý như đề bài thực sự không quá khó, nhưng nó có là mãng được quan tâm trong công việc hay là tâm lý cần thiết trong cuộc sống mà từ đó nó có được đưa vào trong nội dung đào tạo hay không.

    Với câu chuyện bài viết thì đó chỉ là một đơn cử, một trường hợp của né tránh.

    Có lẽ nên đơn giản vấn đề nhưng lại mang tính nguyên lý thì người nhân viên hay quản lý cũng sẽ được trang bị kiến thức để giải quyết vấn đề trên mang tính va chạm hàng ngày chứ không phải là việc của riêng cấp quản lý.

    Mỗi chúng ta cho dù có thích hay không thích thì sự việc vẫn tồn tại chung quanh ta, đó là trên góc độ triết học.

    Việc ghét hay che đậy một vấn đề thì vấn đề đó vẫn tồn tại một cách khách quan.

    Có nghĩa việc ta không muốn nhìn thấy hay không muốn nghe thấy một điều không hay, không đẹp, không tốt trong môi trường sống, làm việc thì cho dù chúng ta có nhắm mắt lại hay bịt tai lại thậm chí đi ra khỏi nơi đó thì sự việc ấy, con người ấy vẫn tồn tại ở nơi đó.

    Và việc ta làm như vậy thì chỉ là ta tránh không cảm nhận chứ mọi người ở nơi đó đều nhận thấy và cảm nhận được.

    Khi chúng ta làm sai, làm chưa đạt thì việc khắc phục, đối diện với thực tại để cảm nhận mức độ và sửa chữa, khắc phục là tất nhiên. Và chỉ có như thế thì cái sai, cái không thích kia mới được thay đổi, cải thiện theo hướng tích cực hơn, tốt hơn.

    Còn nếu ta biện hộ, đối phó hoặc ra khỏi nơi đó hoặc cố làm cho mọi người nhìn ở góc độ khác đi thì nội dung sự việc vẫn vậy và nó tồn tại phát triển theo thời gian một cách tự nhiên.

    Chính vì vậy mà việc lập quy trình công việc (theo tinh thần ISO) là cần thiết và khi xem xét thực tế phải tuân thủ thì việc quay lại khắc phục đó là thừa nhận đường đi của công việc mà nhất thiết phải sửa chữa. Tức là không thể che đậy mà phải sửa chữa và khi sửa chữa thì đó là thừa nhận sự tồn tại khách quan của vấn đề.

    Tóm lại. Nếu đào tạo từ cấp nhân viên mới vào về ISO và tâm lý ứng xử thì tạo cho con người ta tâm lý ổn định khi xử lý những sai sót, những tồn tại thực tế khách quan mà việc dùng sự đối phó, né tránh chỉ đánh lừa chính người áp dụng mà thôi.

    Nếu một nhân viên được đào tạo rõ thì họ sẽ làm đúng ngay từ đầu và hiện tượng tạo sự đối phó như câu chuyện trên sẽ không còn.

      hZWZl5VlknCUlJmExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKVlZyRlYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
    • hZWZl5VlknCUlJmExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIl2CZaZWFneDh
    hZWZl5VlknCUlJmExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHl5GclJOIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmhwbZpmVm6xtg..
hZWZl5Vnkm6ZmZaExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUqeqq6KWn4_QoqrNlqDHmaiZ0dPDxMnS1svWjK2a3tyu0sXKU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWZsb1qcodqepYXRqpuTmYGi1pyczZOY2KGjnoSg15uanoTWxaLCpteFncSelmuw464.
Lazy Load...