"Làm giàu chân chính", thật khó lắm thay?
Tôi ngồi cafe với nhóm bạn của mình, buông lơi một câu hỏi "thử hỏi trong TOP 100 (thậm chí 1000) "đại gia" của Việt Nam, có bao nhiêu người dám vỗ ngực mà xưng "tôi làm giàu chân chính" nhỉ?"
Người ta lại hỏi tôi "Thế ông định nghĩa "làm giàu chân chính" xem nào?", tôi trả lời "Đơn giản lắm, làm giàu chân chính là khi bạn không ngần ngại nói thực với thiên hạ bạn kiếm được từng đồng bằng cách nào"
Họ cười méo mó, nhưng con người còn nằm xa tít tuốt với danh sách TOP100-1000 kia mà còn cười méo mó không dám khẳng định.
Ở Việt Nam bây giờ, "làm giàu chân chính" khó đến thế thực sao?
P/S: tôi chưa giàu, nhưng được cái tôi sống "thanh thản" trong những ngày này vì tôi dám giải thích cho người ta từng đồng xu tôi có là từ đâu mà ra. Nhưng mà tôi vẫn ham làm giàu lắm, nên mới hỏi câu hỏi "ngớ ngẩn" này :)
Pages
- THANH NGUYEN1348453814
Best Answer
Hiếu ơi, Làm giàu chân chính không quá khó:)
Khó ở chỗ là mình cảm nhận được cảm giác hạnh phúc, thanh thản với cái "sự giàu" của mình, mà không phải quá bon chen, sân si với những người khác khi bất chợt thấy họ đi chiếc xe sang hơn, vung tiền nhiều hơn hay chỉ đơn thuần là xuất hiện đâu đó trong danh sách 100- 1000 nào đó.
Hôm vừa rồi rôi đi dự CEO 3.0 nghe bác Cao Sỹ Kiêm nói chuyện. Bác có nói một câu: “Xã Hôi dạo này khó khăn hay đổ lỗi cho chính phủ yếu kém, xong rồi lại có lúc đổ cho cơ chế thiếu thông thoáng, có bao giờ Xã Hội tự hỏi vậy Xã Hội có lỗi gì hay không?”
Cá nhân tôi cảm nhận câu nói này rất hay, Xã Hội chính là từng người trong chúng ta đó. Tôi nghĩ các khó khăn hiện nay cũng có nhiều phần nguyên nhân đến từ các yếu tố xã hội:
- Một xã hội mà khi nói tới sự thành đạt thì rất hay tôn vinh “xe siêu sang, nhà bạc triệu, chân dài, tiệc hoành tráng”, vô hình chung tạo ra một sức ép là “thành công là phải thể hiện”; “tôi phải giàu nhanh, phải đạt được những thứ đó…” . Thế cho nên mới có cái tâm lý “giàu sổi” , làm ăn chộp giật, vay tiền vung ra tiêu cho sang, nhìn cho hoành tráng với thiên hạ hơn ra đầu tư vào các giá trị lâu bền.
- Một xã hội mà người làm công ăn lương, cho dù cao tới đâu không biết bao nhiêu lâu mới tich cóp mua được một ngôi nhà nhưng lại có những mảnh đất để nhiều các loại cò “buôn tiền” chả tạo thêm giá trị gì cho xã hội ngoài sự náo loạn thay nhau tích trữ và làm giá các loại tài sản
- Một xã hội mà giáo dục, nền tảng của sự phát triển vẫn còn được đo đếm bằng “bằng cấp, trường điểm” hơn là các giá trị thực học, cho nên trẻ con từ nhỏ đã được nhào nặn cá tư duy " sự giầu có đo bởi những gì đạt được, k phải bằng hành trình"
- Một xã hôi mà các thông tin tiêu cực , thậm chí có tính phá hoại / băng hoại được lan truyền , nhân rông nhanh hơn hàng ngàn , hàng triệu lần so với những thông điệp giá trị
- Vv và vv…Chẳng ai thích kinh tế khó khăn, vì nó ảnh hưởng tới đời sống của toàn xã hội, nhất là những người thu nhập thấp. Nhưng mà giai đoạn này có lẽ cũng tốt, vì đó là giai đoạn “correction”, cho những giá trị thật được trở về đúng với vị trí đáng có của nó…Và ai đó dễ bị “phân tâm” khi nhìn cái sự giàu có của người khác cứ tập trung vào hành trình làm giàu của chính mình đê tự tin và hưởng thụ.
Và chúng ta có dịp có chút suy ngẫm về cái sự "làm giàu chân chính":)
-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5eYnYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 23
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKUcJ2FneDh
-
More
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOXm5uIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaplyhmdoaYhwsbA. - Nguyễn Đình Hiếu1348788768
Chào các anh chị của Anphabe, thành viên của Anphabe,
Tôi biết đến diễn đàn này khá lâu và cũng contact khá lâu, nhưng cũng chỉ lên đọc bài và tham khảo ý kiến thảo luận của mọi người để tự tích cóp, góp nhặt được cái gì đó cho mình, nhưng hôm nay buộc phải đăng ký thành viên chính thức và cũng bắt đầu có ý kiến. Nhưng đây là chia sẻ cá nhân của tôi, có thể nó sẽ hơi tản mạm, miên man một tý nhưng cũng mong là có người đọc, vì bây giờ tôi đã đơn giản mọi thứ. Với lại tôi ở rừng rú riết nên ko biết có bị chậm hay lạc hậu ko so với các anh chị, nhưng tôi vẫn cứ comment ý kiến nhỏ nhoi của mình.haiz.. Hơn nữa không biết sao hôm nay tự nhiên mất ngủ, tình dậy lúc 3g48phut, tính nằm cố xem có ngủ được ko để đợi trời sáng đi chạy bộ, nhưng cũng chẳng ngủ được thế là mở mail ra, thấy có dissusion này, đọc, đọc hết đến 5g30 vì ko dám mở đèn do bên trong còn có mẹ già sợ làm tỉnh giấc, và vừa đọc vừa xua muỗi nên khá là lâu, trời lại mưa rả trích nữa. Ở cái vùng nông thôn này sẽ lại tội cho "những người làm ăn chân chính", buôn thúng bán mẹt - người nông dân - những sản phẩm họ làm ra - bằng chính sức lực của mình, bằng sự gồng mình nên trong thời bão giá, ngày đêm quần quật lao động để cho ra một sản phẩm chân chính - mà trời lại mưa thế này.hihihi. Vậy cho tôi mạn phép chém gió một tý nhé, vì các mems đã bàn luận khá sôi nổi và thêm một ý kiến khác nữa chắc cũng làm thi vị thêm cho disscus này.
Thật sự dưới góc độ cá nhân thì Anphabe là một forum mà đối với một người như tôi rất "thèm khát" nó, đọc nó. Ngày trước khi còn làm tại Sài Gòn thì những ngày nghỉ ko về nhà, ko đi bụi (Phượt 1 mình), ko có công việc tôi lại rủ rê bạn bè chém gió, ngồi quán cóc vỉa hè để tâm sự giãi bày, chia sẻ về một tuần làm việc và trong những tâm tư ấy cũng bắt đầu bàn luận đến các hiện tượng trong xã hội, tốt có, xấu có. Và quay về địa phương tôi làm nhà nước cái style của tôi nó ko có ton sur ton với số đông những người mang tiếng là "nô bọc của nhân dân", đặc biệt là các lãnh đạo, các Sếp nữa. Nên tôi luôn lẹt đẹt và bị ghét vì hay cãi và cứng đầu ko làm cái gì nếu nó ko đúng.
Đó là tôi đã chén cái cảnh bon chen phố hội, để về rừng rú mà vẫn chưa tìm thấy đâu đó chút thanh thản. Thôi kệ, hài lòng với những gì mình có là vui rầu. Cho nên tôi hay chọn những chuyến đi xa, đến những nơi xa xôi hẻo lánh, để xem, để ngắm, để ngẫm và chia sẻ bằng những gói quà dù nhỏ khi đã hứa với một em thơ nơi xa xôi hẻo lánh, dịp sau quay lại anh sẽ mua cho em quyển sách, cây bút, cho em ít gạo, mắm muối...etc.
Và tôi đã ngẫm ra một điều trong cơn hoạn nạn mới biết ai bạn ai thù, nên bạn bè quan hệ của tôi bây giờ ko nhiều như trước, nhưng những contact list trong điện thoại của tôi ngoài vì hỗ trợ công việc ko nói, nhưng những người còn lại luôn là tri kỷ sau một thội gian tôi lao đao. Và bạn bè của tôi bấy giờ là những ông bà già, người nhà quê, trẻ em nghèo nhiều hơn là những người khấm khá. Trong những chuyến đi xa ấy thì thật ngỡ ngàng với các câu chuyện dân gian, những triết lý thật là sâu sắc, mà khi trải lòng mình qua những chén rượu, ôi cuộc đời thật đẹp. Được nghe về những cảnh đời tha phương, bỏ xứ lập thân, những điều đau đáu chưa làm được, những câu ca dao, những làn điệu dân ca sao mà mượt mà đến nao lòng mà thật sự nó hay. Và hẹn lần sau sẽ rù bạn bè hoặc ai thích làm từ thiện đến giúp nơi này. Chắc các bạn nói tôi rảnh rang, ăn ko ngồi rồi nên mới đi làm vậy, kệ, biết sao được chia sẻ thì cứ chia sẻ thôi, không làm hại ai là được rầu.
------------
Khi bố tôi còn sống thì ông nói câu này "Bần cư gia thị vô lai viếng, phú quý sơn lâm túc hữu tìm". Cho nên với topic của anh Hiếu và mọi người chia sẻ thì tôi còn non quá chẳng dám nói gì hết. Vì tôi sợ có ai đó ko hiểu quan điểm của tôi lại ném cho tôi vài cục đá, vô tình tôi vào backlist của họ thì nguy. Các mem làm ăn thì có style của các mems, tôi rừng rú tôi có comment riêng, mong là góp chút gì đó cho ngày cuỗi tuần sắp đến. Thư giãn.....
-----------
Tôi là một người trẻ sau nhiều đêm mất ngủ, suy nghĩ thì tôi cũng quyết định về quê, xa rời phố thị nơi cho tôi rất nhiều cơ hội để phấn đấu nhưng đã quyết bỏ là bỏ, và về là về mà ko tính thiệt hơn vì tôi sống tính cảm vì gia đình. Nằm vật vã ở nhà ngủ cho đã vài ngày, sau bắt đầu đi ra ngoài lại đối diện với cơm - áo - gạo tiền - chăm sóc Mẹ già (may tôi chưa có gia đình), làm gì để sống đây với cái vùng quê ko có KCN, có nhưng xa, cơ quan làm việc nhiều. Rồi cũng xin vào được Nhà nước làm, ôi thôi một cái gì đó rất chậm, chầm chậm làm tôi phát ngán ko biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, đành gồng mình lên. Việc đi nhiều, lo chuyện bao đồng nhiều, giúp nhiều người cũng nhiều đã cho tôi nhiều kinh nghiệm sống như đã chia sẻ. Và những nơi tôi đến, những người tôi giúp họ rất cảm ơn tôi vì hành động này, nhưng họ cũng tiêu dùng những thứ chúng tôi đem đến một cách nhanh chóng và tiếp tục chờ những đợt sau, chờ những người khác đến giúp.
Sống tại bìa rừng, người dân làm nông chủ yếu phụ thuộc vào đất đai thời tiết, khai thác các tài nguyên rừng, săn bắt động vật...etc. Rồi rừng quy hoạch làm Bảo tồn cuộc sống của người dân gặp khó khăn vì đất sẽ bị thu lại, vào rừng bị hạn chế, bị bắt, phạm phám...Trong khi đó có những chính sách đền bù, người dân cầm trong tay một cọc tiền, rồi người biết thì gửi ngan hàng, người thì xài hết, giống như các khu đô thị mới bây giờ trên Sài Gòn....và nghèo thì cứ nghèo, nên lại quay lại rừng thôi, ở Thành phố thì tệ nạn bắt đầu gia tăng.....bla bla. Mâu thuẫn về lợi ích giữa một bên là quản lý, một bên là phải quay lại rừng, phải làm cái gì đó để có cái bỏ vào mồm, để duy trì cuộc sống gia đình.
Rồi cũng có các chín sách đào tạo nghề này nọ, nhưng theo kiểu làm cho có, đem con bỏ chợ, khi đào tạo ba cái nghề vớ vẩn, học xong thì nó đã lỗi thời, tốn kém, lãng phí, ôi buồn thay.... vậy tôi phải làm gì để góp phần thay đổi, để người dân quý trọng môi sinh và sống bến vững với môi trường, để sau khi còn Tê giác một sừng cuối cùng của Việt Nam đã tuyệt chủng, để loài chà vá chân đen ko bị hành xác như báo chí vừa rồi phẫn nộ, cộng đồng mạng xôn xao, để danh sách tuyệt chủng ko liệt thêm loài động vật nào khác nữa như Voi châu á, Sao la, Bò Tót....
Bạn bè thời đi học, ai ra trường cũng chọn ở lại thành phố để tìm kiếm cơ hội cho mình, và rời bỏ láng quê không ai quay về, láng quê bay giờ chỏ còn trẻ em và người già. Bộ máy cán bộ địa phương cũng có người là bạn mình, do ko học lên tiếp được rồi cũng xin vào làm quan, qua vài lớp chuyên tu, tại chức, rồi giỏi cái "ấy" tý, rồi sống lâu lên lão làng, làm lãnh đạo địa phương, nên nó chậm nó thế này, nó thế kia, thì hỡi ơi tri thức khi về quê làm việc, khi đi làm giấy tờ, làm cái này cái kia nó chậm nó quan liêu thì đừng có mà la làng lên nhé. Ai sẽ đánh đổi để quay về mà thay đổi, Nhà nước cũng có chính sách vừa rồi đãi ngộ tri thức về vùng sâu vùng xa, xem như tín hiệu bắt đầu khởi sắc. Ôi chết tôi lại miền man sang vấn đề nhạy cảm rồi. Stop now.
Và sau một hồi tản mạn bên trên mong là có người đủ thời gian để đọc, hiểu. Là người có chút kinh nghiệm tôi đã sáng lập thí điểm ra mô hình Du lịch cộng đồng - Homestay tại gia đình mình (chia sẻ nhiều hơn với ai thật sự quan tâm) nhưng ở Mekong, sapa, Tây bắc rất phát triển, với hy vọng nếu phát triển thì nó sẽ tạo thêm sinh kế để nhân rộng ra các hộ dân khác, đặc biệt là người nghèo sẽ có thêm thu nhập từ hoạt động này khi du khách đến nhà dân ở, sử dụng các dịch vụ của người dân bên cạnh việc canh tác nông nghiệp truyền thống, mua các sản phẩm do chính người dân làm ra. Từ đó có thêm nguồn sinh kế ko tác động hoặc hạn chế tác động tiêu cực vào rừng, gây mất cân bằng sinh thái, chặt cây, đốt rừng...Mà bây giờ ko cùng nhau bảo vệ Rừng thì nguy hiểm khỏi phải bàn. Trình lên các sếp thì người ủng hộ, người giật đầu, làm đi làm đi, mà chẳng hỗ trợ gì với đồng lương Nhà nước thì tôi làm gì mà làm được, một số thì cản trở, phản đối sợ tôi qua mặt. Bực quá tôi làm một mình, lặng thầm làm, sủa sang lại phòng ốc, xây nhà vệ sinh mới, mua chăn nệm...etc rồi cũng xong, à đợt này bán đợt heo đi tôi sẽ xây thêm phòng mới theo kiến trúc nhà sàn truyền thống nhưng sẽ khó đây, hixhix. Chắc với một số người khi đọc đến đây nghe có vẻ rất nông dân nhể, thậm trí là trẻ con khi đâu ra cái kiểu làm ăn manh mún thế này. Bây giờ người ta là Vàng, BĐS, Chứng khoán, Cao su, phi vụ này phi vụ kia, xe sang, chân dài chân ngắn......Rồi tới đây trời bắt đầu mưa to và đã 6g30 sáng, thế là tôi ko ngủ luôn, luyên thuyên đến tận bây giờ, thôi tiếp tục vậy.
Và để có được giấy phép như ngày hôm nay, để người dân hiểu hợp tác là một quá trình gần 5 năm ròng rã, vì nó quá mới tại đây, quá mới với chính quyền nên họ chẳng biết nó là cái gì, cơ quan cũ thì người ủng hộ, người đâm trọc, cản trở.
Và thật sự bây giờ tôi đang rất cần những ai có thể có sức đủ mạnh chống lưng để tôi tiếp tục công việc này, nhiều lúc nản quá rồi, nhưng nhìn những người dân, gia đình mà mình đã chia sẻ...lại tiếp tục. Nếu có ai đó ko quan tâm đến danh tiếng bằng những chuyến làm từ thiện, Pr rầm rộ, tham gia đấu giá hoành tráng để đánh bóng tên tuổi của mình, thì có thể lắng nghe tâm tư của tôi không. Nhưng khi đã có người đọc đến dòng cuối này là tôi thật sự hạnh phúc rồi. Tôi phải dừng câu chuyện luyên thuyên của mình tại đây để đi làm "anh công chức mẫn cán thôi". Và lâu lâu tôi vẫn quay lại SGon khi có việc, khi muốn đổi gió, nếu ai đó cảm thấy hứng thú thì contact với tôi cho tôi mở mang đầu óc nhé, học tập nữa này, tại email tim.hieuckd@gmail.com or call 0948 409 265 Hiếu xin nghe
Trân trọng, chúc một ngày làm việc cuối tuần hiệu quả và ngày cuối tuần sắp đến tràn ngệp niềm vui và thư giãn
Đình Hiếu
Thân ái-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5mSload2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 17
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKWapaFneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOZlZSIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmhpaJdsVm6xtg.. - Buidacduong SIR1348327961
Còn để được gọi là " kinh doanh chân chính" cần có những phẩm chất sau:
* Có tầm nhìn xa trông rộng, biết tách ra khỏi tầm nhìn của đám đông, chuẩn bị những kế hoạch dài hạn, biết dự phòng những rủi ro có thể xảy ra để không bị lệ thuộc vào các yếu tố khách quan, biết mình đang ở đâu, lựa chọn hướng đi riêng cho mình, tập trung cao độ
* Uy tín cá nhân, lời nói phải đáng giá hơn giá trị những gì mình đang có, thậm chí giá của những lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng, là người đại diện của công ty, trong cuộc sống cũng như công việc thì sẽ không tạo thành thói quen và không thể xây dựng thương hiệu cá nhân, nếu không có thương hiệu cá nhân thì không thể trở thành doanh nhân lớn được.
*Coi trọng giá trị của người lao động, những người cùng mình kết hợp làm ăn.
Có một ông chủ và một người nô lệ đi qua một cánh rừng, ban đêm người nô lệ bị sốt, ông chủ đó đã nhường võng cho người nô lệ ngủ, còn mình thì ngủ ở ngoài thảm cỏ và tìm thuốc cho người nô lệ uống, khi người nô lệ tỉnh lại có ý trả lại cho chủ, nhưng người chủ nói :" Vinh quang dành cho kẻ mạnh,những thứ tốt nhất dành cho người lúc gian nguy, chúng ta đều là con người, bao năm qua con đã giúp ta có được những vinh quang, nay con bị ốm ta phải cho con những thứ tốt nhất, đó cũng là dịp để ta trả ơn đóng góp của con bao lâu nay “.
*Có khă năng phát hiện, tìm kiếm, tuyển dụng và sử dụng người tài
Để phát triển sự nghiệp người chủ phải biết tìm kiếm, mời hiền tài, đặt vào đúng vị trí và biết khai thác tối đa giá trị, khả năng của người khác, tin tưởng, đặt niềm tin vào đúng người, đồng thời trả công xứng đáng với giá trị mà họ tạo ra cho mình, thậm chí đào tạo, nuôi dưỡng hiền tài để khi khó khăn thì mới dùng, khai thác hết khả năng của họ.
Một doanh nhân phát hiện được một người tài năng, trong khi mình không có đủ điều kiện để mời về, trả lương hậu hĩnh, khi người đó đến nơi mà đối thủ cạnh tranh giàu có mời, ông ta đã nghĩ ra một kế, là đã cho người làm của mình giật đồ và cho người đó chạy theo đến nơi mình chờ sẵn, với sự chia sẻ, coi trọng hiền tài, tin tưởng giao phó toàn bộ công việc của mình mà chính là sở trường của người kia, sau này chính sự sáng suốt đó đã làm cho sự nghiệp của doanh nhân đó không ngững lớn mạnh, nổi tiếng khắp mọi nơi.
*Tìm kiếm các cơ hội, tận dụng thời thế, không dùng sức ảnh hưởng,quan hệ chính trị, lợi thế về tài chính, để chèn ép, dùng tiểu sảo để đánh bật đối thủ cạnh tranh.
*Có tấm lòng khoan dung, bao la với những lỗi lầm của cấp dưới, đồng thời tạo những cơ hội để người mắc lỗi đoái công chuộc tội.
*Có tấm lòng bắc ái, tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ đồng loại những lúc gian nguy, vì con người có thể bỏ đi các lợi ích nhỏ để cứu lấy chúng sinh trong lúc nguy nan. Giúp đỡ một cách âm thầm, không vì danh tiếng, làm xuất phát từ lương tâm của chính mình.
Trong thị trường kinh doanh muối, khi một doanh nghiệp dùng lợi thế ảnh hưởng chính trị để có sự độc quyền, họ đã nâng giá cao để thu lời lớn, mặc cho dân nghèo, lầm than, rất khó khăn mới mua được một ít, đứng trước tình thế đó một doanh nhân địa phương đã bỏ tiền ra mua một khối lượng muối lớn với giá cao sau đó bán lại cho dân với giá chỉ bằng ½ lúc mua vào.
*Khi thấy những hoàn cảnh éo le đặc biệt, bỏ tiền ra cứu giúp mà không cần người ta trả công. Coi trọng giá trị con người cao hơn lợi nhuận, lợi nhuận mất đi có thể kiếm lại nhiều hơn, nhưng con người mất đi thì không bao giờ kiếm lại được.
Một doanh nhân cùng bạn sau một chuyến làm ăn kiếm được một số tiền rất lớn do khách hàng thưởng, được bạn rủ vào chốn lầu xanh chơi, vào đó ông ta gặp một người con gái không quen biết ra tiếp, người con gái đó bị bán vào lầu xanh , khi gặp cô ta van xin hãy cứu lấy cô ta, gặp cảnh éo le vậy, doanh doanh kia đã không màng đến danh lợi, dùng hết số tiền mình có để chuộc cô gái ra và cho tiền cô về quê mà không cần trả ơn bất cứ điều gì.
*Rất hạn chế dùng người thân, ruột thịt tham gia vào bộ máy lãnh đạo của công ty.
Coi trọng hiền tài, đề cao tài năng bình đẳng, không dựa trên quan hệ mà tuyển dùng người, càng là người thân thì càng yêu cầu phải có sự trải nghiệm, năng lực tự phấn đấu tại chính những công ty cạnh tranh trong ngành của mình. Khi trở thành người giỏi ở chiính các công ty đó mới giao trọng trách tại công ty của mình.
Trên đây là một số ý kiến chủ quan của tôi, hy vọng mọi người chỉ giáo, bổ xung thêm nhé !-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5eXnYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 5
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKUb52FneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOXmpuIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpappyhmlqappXb7Cx - THANH NGUYEN1348571970
Chào Thành,
Chị sẽ trả lời câu này một lần cho rõ ràng để không diễn ra những tranh cãi không đáng có trên Anphabe:
- Như đã nói, tiêu chí của Anphabe là không bàn luận các vấn đề chính trị. Ngoài chuyện nó khó "khơi gợi" các cảm xúc tích cực hay quá vĩ mô để đưa ra các kinh nghiệm thành công mà Discussion Anphabe hướng tới, đây cũng là những chủ đề nhạy cảm mà chúng ta không nên đề cập, đặc biệt là trong 1 business còn non trẻ như Anphabe. Chị "sửa lưng" e (và tất cả các user khác nữa) là mong e hiểu và hỗ trợ với tư cách là một active user. Những gì e đã đóng góp cho Anphabe , câu nào hay chị vẫn like như thường
- Tại sao Anphabe rất chú trọng tới văn phong trong Discussion, vì đó là sự khác biệt của cộng đồng này với rất nhiều forum khác. Các forum khác user hay dùng ngôn từ kiểu "chợ búa, nói xéo, ném đá hay chém gió, vv", Anphabe cố gắng hạn chế tối đa ngôn ngữ kiểu này. Không phải ngẫu nhiên mà sau 1 thời gian xây dựng, các comment trên Anphabe đều được đánh giá là "sạch sẽ, tử tế, tích cực..." Đó là điều cá nhân chị và cộng đồng Anpphabe hướng tới. Chúng ta có thể k thích 1 hành động, thế thì hãy comment trên hành động đó chứ đừng quy chụp về nhân cách một con người, cho dù người đó là bất kỳ ai và chúng ta là bất kỳ aiChúc e vẫn vui với Anphabe!
-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5iVm4ad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 5
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKVbZuFneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOYmJmIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaplyhmdoaYhwsbA. - NGUYỄN CHÍ THÀNH1348529278
Chị Thanh kính mến,
Khi nghe chị trích câu nói của Cao Sỹ Kiêm mà làm em tò mò. Nói cho cùng các ngài ngồi ở trên đó mà quên đi cái truyền thống: Con hư tại gia đình (mà ba mẹ là hai lãnh đạo cao nhất), công ty mà nhân viên hư là do môi trường công ty mà trách nhiệm giám đốc. Một xã hội mà con dân hư là môi trường quốc gia, mà trách nhiệm là ai chắc chị hiểu. Đừng có chối tội mà phải tạo sân chơi lành mạnh. Câu hỏi của anh vô cùng hay. Bởi lẽ anh thừa biết nó ngớ ngẩn, đây là câu hỏi đầy ẩn ý, như là một lời oán trách từ cái xã hội thối tha này. Nơi mà một người muốn làm lương thiện thật khó. Nơi mà làm ngay thì bị hạ, làm gian thì thắng. Chuyện này đứa con nít ba tuổi còn biết mà bá Cao Sỹ Khiêm kia lại không biết!-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5iRmoad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 5
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKVaZqFneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOYlJiIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmZvap1sVm6xtg.. - THANH NGUYEN1348541598
@Nguyễn Chí Thành: E trả lời như vậy là chưa thực sự hiểu ý bác Kiêm rồi: Bác Cao Sỹ Kiêm cũng là 1 nhân tố trong xã hội như chúng ta thôi, không thể nói bác là đại diện của chính phủ hay thể chế để bảo là "bao biện" hay "chối tội" được. Bác chỉ là một người có cái nhìn sâu sắc để chỉ ra rằng 1 hiện tượng có thể có nhiều nguyên nhân, đừng chỉ đứng 1 chỗ ca thán rằng thời cuộc khó khăn này là do AI ĐÓ tạo ra, mỗi cá nhân trong xã hội đều có một phần nào đó như chúng ta đã phân tích. Và nếu tự mỗi người có cái nhìn khách quan về trách nhiệm cá nhân của chính mình trong khó khăn chung của xã hộih thi xã hội này mới phát triển được. Chính phủ chẳng qua cũng là một tập hợp của nhiều con người xã hội mà thôi, có người này người kia, không thể vơ đũa cả nắm được. Cái môi trường quốc gia mà e nói bao gồm cả môi trường giáo dục, dân sinh mà mỗi công dân trực tiếp hay gián tiếp có đóng góp vào
Ngoài ra nhân đây cũng chia sẻ luôn với em (và những ai sẽ đọc topic này): Với mong muôn tạo ra một sân chơi lành mạnh, tích cức, ANPHABE discussion KHÔNG phải (và sẽ không bao giờ cổ vũ) diễn đàn bàn luận, ca thán, nói xấu.. liên quan tới các vấn đề cá nhân, tôn giáo, chính trị, chế độ, thể chế, vv.... Chúng ta có thể đưa ra những nhìn nhận nhất định về xã hội với mục tiêu giúp đỡ nhau có được cái nhìn lạc quan hơn, những phương thức "chia sẻ để thành công" trong công việc và cuộc sống. Các suy nghĩ tiêu cực, hiềm khích xin phép không được đăng tải trên Anphabe. Thanks
-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5iSm4ad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 4
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKVapuFneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOYlZmIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaplyhmdoaYhwsbA. - Cẩm Tú Nguyễn1348573640
Cho mình quay lại chủ đề ban đầu của anh Do Chi Hieu nhé! Chứ bàn về thế sự thì e bàn cả năm cũng không hết chuyện. Người Hoa có câu: “Tiểu phú do cần, đại phú do trời”. Nghĩa để có cuộc sống giàu có vừa phải thì cần sự cần cù, còn để giàu cỡ trong Top 100 hay 1000 thì cần phải nhờ Trời, tức là thời cơ đặc biệt! Như vậy việc làm giàu chân chính là nằm hoàn toàn trong khả năng của mỗi người chứ không quá khó!
Một nền kinh tế đang chuyển mình như VN sẽ tạo ra nhiều thời cơ làm giàu nhanh chóng cho một số ít người nắm được thông tin và những nguồn tài nguyên lớn. Đó không phải là cách làm giàu chân chính vì nó không tạo ra giá trị thực cho xã hội. Song, bên cạnh đó là một lực lượng đông hơn nhiều lần vẫn lặng lẽ cần cù làm ăn, “lượm bạc cắc” năm này qua năm khác, bất kể giá đất, giá vàng lên hay xuống. Đó là những thương hiệu giày dép Bình Tiên, bánh ngọt Đức Phát, nhà hàng Ngọc Sương, bánh mì Như Lan…. cho đến hàng vạn doanh nghiệp vừa và nhỏ khác. Chính lực lượng làm giàu từ sức lực và trí óc thật sự này tạo nên sự phát triển bền vững của xã hội dù chẳng mấy khi họ được tôn vinh hay giật tít trên những trang báo, trang mạng ăn khách.
Vấn đề là khi nào con người ta mới cảm thấy mình giàu? Ở một đất nước mà thu nhập bình quân đầu người chỉ được 100USD/tháng như VN thì ai có mức thu nhập > 1000 USD/m chắc cũng có thể coi mình là “tiểu phú” rồi, chứ phải có “xe siêu sang, nhà bạc triệu (đô), chân dài, tiệc hoành tráng” mới gọi là giàu thì có đến 99,99 dân VN là dân nghèo mất! Theo mình, anh Do Chi Hieu được sống "thanh thản" trong những ngày này, và anh dám giải thích cho người khác từng đồng xu anh có là từ đâu mà ra thì anh cũng đã thuộc mức giàu đấy!
Ngoài ra mình tin đa số những người có khát vọng làm giàu đều muốn làm giàu chân chính, bởi số người không sợ sự trừng phạt của pháp luật chỉ chiếm tỉ lệ rất ít mà thôi! Nhờ công việc mình được tiếp xúc với nhiều chủ doanh nghiệp vừa và nhỏ. Trong lúc kinh tế khó khăn như hiện nay, tất cả đều ra sức bươn chải nhiều hơn với quan điểm: "Hãy tự giúp mình trước, rồi trời sẽ giúp anh sau". Họ làm việc 12-16 tiếng một ngày để giữ được cơ nghiệp và giữ được sự chân chính, chứ không phải để vào được top 100 hay 1000 gì đó cả!-
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTl5iVnYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 4
- hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWKVbZ2FneDh
hZWZmplmlG-XlJuExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZOYmJuIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmZwb51nVm6xtg..